Nhiều năm về trước & rất lâu sau này
.

Pages

Nhiều năm về trước & rất lâu sau này

Nhiều năm về trước, tôi cứ nghĩ rằng nếu mình đối xử tốt với người khác, biết nhẫn nhịn thì nhất định sẽ nhận lại được sự tôn trọng của người ta. Rất lâu sau này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra rằng, có nhiều thứ cho dù mình nỗ lực thế nào, cố gắng ra sao cũng không bao giờ giữ được, càng không bao giờ nhận lại được kết quả tốt. Vì thế tôi đã học được cách không kỳ vọng quá nhiều.



Nhiều năm về trước, tuổi thơ tôi lấp đầy những hình ảnh về hoàng tử, công chúa, về cô bé lọ lem và những chàng kỵ sỹ áo trắng; rồi cứ thế mơ mộng về những câu chuyện của bản thân đẹp như cổ tích. Rất lâu sau này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng đó chẳng qua cũng chỉ là những ước vọng của con người khi không thể với tới được hạnh phúc. Vì thế tôi chẳng còn thói quen ảo tưởng về một mối tình đẹp sau này nữa.

Từ đó tôi biết được rằng, có những ước mong khi nói đến thì tuyệt vời lắm, đẹp đẽ lắm. Nhưng theo thời gian, chẳng ai còn muốn nhắc lại chúng nữa, bởi làm gì có những kỳ tích như vậy xảy ra trong cuộc sống khắc nghiệt này.

Nhiều năm về trước, tôi cứ ngây thơ kết bạn với những đứa bạn nghịch ngợm, không chịu an phận giống tôi. Cứ nghĩ rằng chỉ cần một cái đập tay hay một câu nói “Một ngày là bạn, cả đời không xa” là có thể bên nhau mãi mãi, “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”. Rất lâu sau này, khi nhìn thấy những người bạn ấy từng người từng người rời xa khỏi cuộc sống của tôi, tôi mới chợt bừng tỉnh, đã là con người thì không ai có thể chiến thắng được thời gian và khoảng cách.


Từ đó tôi hiểu được rằng, đừng bao giờ tin vào cái gọi là “Mãi mãi không rời”, bởi thực tế trên thế giới này chẳng có gì là mãi mãi.

Nhiều năm về trước, tôi nghe một người bạn nói: “Cả cuộc đời này nếu không cưới được cô ấy thì tôi không bao giờ lấy người con gái khác”. Rất lâu sau này, tôi lại nghe được chính miệng cậu ấy nói ra: “Cứ nghĩ trái tim chỉ dành cho một người, nhưng đến khi chia tay rồi mới hiểu, tìm được người phù hợp với mình mới là điều quan trọng nhất”.
Từ đó tôi mới hiểu, dù cho tuổi trẻ chúng ta đã bỏ lỡ những gì, làm sai những gì, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một ngày chúng ta có thể gạt bỏ tất cả những tiếc nuối ấy sang một bên, làm lại từ đầu.

Nhiều năm về trước, làm việc gì cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, vui có thể lớn tiếng cười thật sảng khoái, buồn có thể không do dự mà khóc thật to. Không cần để ý đến suy nghĩ người khác, không cần quan tâm ánh mắt người đời. Rất lâu sau này, cuộc sống của tôi phức tạp hơn khi có quá nhiều chuyện không thể giải thích nổi, mà có khi giải thích cũng chẳng ai tin; có quá nhiều hiểu lầm khiến tôi kiệt sức.

Tôi chợt hiểu, không phải do tôi thay đổi thành con người khác, mà do cái gọi là trưởng thành đã khiến tái tim tôi tổn thương quá nhiểu.

Vì thế tôi đã tự nói với chính mình, dù cho thế giới này có lạnh lẽo như Cực Bắc địa cầu, hay khô hạn như sa mạc thì tôi vẫn sống cuộc sống của riêng tôi. Cho dù ai đó nói gì, cho dù đôi chân đã quá mỏi mệt, tôi vẫn gắng bước tiếp con đường mình đã chọn cho đến khi không còn có thể.

Bởi đó là cuộc sống của riêng tôi.

Theo Lặng nhìn cuộc sống