“Điều
kinh tởm nhất là ngoại tình với bạn vợ anh còn làm được thì anh có quyền gì mà
trách móc ai? Đúng, tôi bán anh cho cô ta đó, năm trăm triệu là quá tốt rồi
chứ con người anh thực ra không đáng một xu. Tuy nhiên cô ta thèm khát anh như
vậy thì bỏ năm trăm triệu ra lấy anh về mua vui chắc cô ta chẳng tiếc đâu, đúng
không?”
Nàng không ngủ được, nàng nghe hồi sáng cứ vang vọng
mãi trong đầu, hành hạ nàng. Quay sang thấy anh vẫn thở đều, giấc ngủ ngon với
gương mặt đầy toại nguyện. Nàng cố dằn để không đánh thức anh dậy nửa đêm hỏi
cho ra lẽ. Kinh nghiệm của người phụ nữ nhạy cảm và từng trải dạy cho nàng biết
sự điềm tĩnh và thận trọng không bao giờ thừa. Dạo này công việc làm ăn gặp nhiều
trục trặc đã khiến nàng trở nên lơ là gia đình, có lẽ đây là cái giá nàng phải
trả cho sự tham vọng của phụ nữ, nàng đã quá chủ quan và đặt niềm tin không
đúng chỗ.
Nàng đã từng rất tự hào vì có một người chồng luôn ủng
hộ sự nghiệp của mình,không đòi hỏi ở nàng trách nhiệm quá cao trong việc làm vợ.
Nàng không thể thường xuyên nấu cho chồng những bữa cơm ngon, không thể mỗi tuần
cùng chồng về thăm ba mẹ hai bên, không thể có những ngày lễ lãng mạn để ngủ nướng
và cùng nhau ăn sáng trên giường, nhưng nàng đã cố gắng rất nhiều để gia đình
được no đủ, để họ hàng hai bên được chăm lo chu đáo và hơn hết là để chồng nàng
chuyên tâm nghiên cứu. Nàng không muốn chồng nàng vì mưu sinh mà bỏ phí tài
năng và đam mê trong góc phòng thí nghiệm. Anh đã từng nói rất biết ơn nàng vì
điều đó. Lẽ nào nàng đã sai?
Nàng may mắn có một cô bạn gái thân thiết như chị em
ruột từ những ngày ấu thơ. Bạn nàng khôn ngoan lanh lợi, sớm thành đạt và có một
người chồng giàu có dù đôi khi nàng thấy những tia buồn trong mắt bạn khi nghe
cô tâm sự về cuộc hôn nhân không có tình yêu. Họ hiểu nhau, tin nhau, trong lúc
việc kinh doanh sa sút chính cô bạn thân đã không ngần ngại cho nàng mượn một số
tiền lớn mà không cần thế chấp. Và cũng chính nàng đã là bờ vai, là chỗ dựa, là
nơi trút lòng, sẵn sàng bỏ buổi họp để bên cạnh bạn khi cuộc hôn nhân thiếu
tình yêu kia có dấu hiệu rạn nứt. Lẽ nào nàng đã sai?
Đôi ba tin đồn ác ý về mối quan hệ mập mờ giữa hai
người nàng hết sức tin tưởng đến tai nàng cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Nàng vẫn
biết thói đời thêu dệt nhiều chuyện oái oăm, con người ta luôn thấy chút gì đó
thích thú trước những bất hạnh của đồng loại. Tuy nhiên nàng cũng thừa nhạy cảm
và đủ thông minh để thiết lập một hàng rào bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Những
câu chuyện vu vơ về mối quan hệ ngoài luồng của ai đó. Những tâm sự đàn bà về
người chồng đầu ấp tay gối. Những tín hiệu ngầm như cảnh báo. Những khẳng định
chắc nịch của lòng tin về sự chung thủy và cả những tia quan sát ngấm ngầm sẵn
sàng chặn đứng mọi tội lỗi có thể. Nàng đã chu đáo, đã cẩn thận, đã tự tin như
thế. Lẽ nào nàng đã sai?
Nàng nhìn hai con người trước mặt mình, hai con người
nàng đã yêu thương tin tưởng biết dường nào, nay bắt tay cùng nhau phản bội
nàng. Cuộc gặp gỡ ba người mà nàng cố tình sắp xếp khiến cho đối phương không dấu
kịp sự ngỡ ngàng. Nàng thấy lòng hơi hả hê khi nhận ra vị trí phán xét của mình
trước hai con người tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Họ không nhìn
nàng và cũng không dám nhìn nhau. Nàng đã hồi hộp chờ đợi giây phút này, để
tuôn ra muôn ngàn lời chì chiết chửi rủa thậm tệ, nàng nghĩ ra tất cả những câu
đau đớn nhất có thể, nàng biết rõ từng điểm yếu của đối phương vì đã có thời
nàng coi họ là máu thịt của chính mình. Nàng có thể giết họ, chỉ bằng một câu
nói. Vậy mà giờ đây, nàng không thể thốt nên lời, nàng nhìn họ đăm đăm rồi vội
quay đi, cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Không được khóc, nàng tự
nhủ, mình không được khóc. Chính họ mới là người phải khóc vì đã phản bội mình.
Lòng kiêu hãnh giúp nàng ngẩng mặt lên ngạo nghễ. Họ cất lời xin lỗi càng khiến
nàng thêm tức giận. Đồng thanh đồng khí làm sao!
-
“Tại sao lại là hai người?” – nàng hỏi
mà không mong một câu trả lời – “hai người thèm nhau tới thế sao? Dù sao đây
cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Tôi cũng không muốn làm to chuyện để mọi người
cười chê, chúng ta nên giải quyết trong nội bộ ba người thôi”
Nàng nhếch môi cười khi bắt gặp cái thở phào dù rất
khẽ. Dám làm mà còn sợ người ta biết, hèn thế!
-
“Nếu em mở lòng tha thứ, chúng ta sẽ bắt
đầu lại từ đầu như không có chuyện gì xảy ra, anh hứa sẽ…”
Nàng giơ tay ngăn chồng nói tiếp
-
“Em
sẵn sàng để hai người đến với nhau mà tận hưởng hạnh phúc! Cứ yên tâm!”
-
“Không,
mình không…!”
Nàng lại trừng mắt khi cô bạn vừa mở lời. Trong lúc
này, nàng mới là người được quyền lên tiếng và quyết định chứ không phải họ. Bất
kỳ câu nói nào phát ra từ hai cái miệng đáng ghét kia cũng có nguy cơ làm cơn
giận trong lòng nàng bùng nổ.
- “Đổi lại
chúng ta có một thỏa thuận” – nàng nhìn cô bạn đang ủ dột cúi đầu – “cậu đã cho
mình mượn năm trăm triệu cách đây ba tháng. Mình là người sòng phẳng và không
muốn nợ nần ai, nhất là với cậu, cho nên mình bán anh ta cho cậu để trừ nợ. Cậu
lấy anh ta và chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
- “Em! Sao em có thể…?”
- “Tại sao không? Điều kinh tởm nhất là ngoại
tình với bạn vợ anh còn làm được thì anh có quyền gì mà trách móc
ai? Đúng, tôi bán anh cho cô ta đó, năm trăm triệu là quá tốt rồi chứ con
người anh thực ra không đáng một xu. Tuy nhiên cô ta thèm khát anh như vậy thì
bỏ năm trăm triệu ra lấy anh về mua vui chắc cô ta chẳng tiếc đâu, đúng không?”
Nàng nhìn hai gương mặt tái xanh vì hổ thẹn và bị
xúc phạm, biết mình đã đánh đúng chỗ yếu nhất. Trái tim nàng có giây lát sung
sướng hả hê. Hai con người trí thức, tự tôn và hiểu biết kia, câu nói của nàng
còn đau đớn, nhục nhã hơn vạn lần xỉa xói chửi rủa mỉa mai. Nàng xách túi đứng
lên, nhìn hai người ngồi đó bằng ánh mắt khinh bỉ nhất mà nàng có thể.
– “Thế nhé, nếu
có ai quen hỏi thăm tôi sẽ nói ngắn gọn là bán chồng cho bạn thân với giá năm
trăm triệu, còn những việc khác hai người muốn giải thích thế nào thì tùy, tôi
không quan tâm, từ nay chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào với nhau nữa. Chúc
may mắn!”
Nàng kiêu hãnh quay bước đi, biết chắc hai người ngồi
lại sẽ vì câu nói của mình mà không thể yên ổn. Đối với nàng đây mới thực sự là
đòn trừng phạt đáng giá.
Nàng dắt xe, nổ máy, cố giữ cho tay mình bớt run rẩy.
Trong sự thích thú hả hê khi làm cho đối thủ kinh hãi, nàng nhận thấy cả nổi
đau ngấm ngầm mà giờ đây chỉ còn riêng với mình, nàng cảm nhận nó trào sôi dữ dội.
Nàng đeo khẩu trang, đeo kính, mặc áo khoác, che đậy mình thật kỹ và chạy đi.
Dưới lớp bọc kín đáo, nỗi đau vùng lên thổn thức và nước mắt nàng không ngừng
tuôn rơi. Trong dòng người hối hả trên đường, không ai hay có một người đang dấu
gương mặt đầm đìa sau lớp khẩu trang. Nàng lướt đi như trôi vào cõi mộng du.
Sân bay Tân Sơn Nhất một ngày nhiều gió, người đàn
bà trung niên quấn lại chiếc khăn quàng cổ, dõi mắt nhìn trời xanh như tìm kiếm
một hình ảnh quen thuộc, một mảnh trời quê mà bà nghĩ có lẽ suốt đời mình chẳng
bao giờ gặp lại. Đã hai mươi năm kể từ ngày bà rời bỏ quê hương, mang theo
trong tim nỗi đau như cắt và cả lòng tin đã vụn vỡ, hy vọng xứ người xa lạ có
thể làm hàn gắn một vết thương. Nhưng người đàn bà càng thành đạt bao nhiêu
càng thấy lòng mình nhức nhối bấy nhiêu vì vết thương tưởng chứng như hóa thạch
vẫn thầm âm ỉ trong tim. Sống trong nỗi giận hờn đau đớn suốt hai mươi năm, một
ngày chợt nhận ra tóc đã bạc màu, môi thôi thắm tươi và mắt đã hằn những vết thời
gian, lại chợt thèm quay quắt trở về, trở về để thứ tha, để quá khứ không còn
hành hạ đêm đêm, để tìm cho mình phút bình an cuối cuộc đời. Tha thứ cho người
và cho cả chính mình.
Căn nhà nhỏ hơn bà nghĩ, giản dị đến không ngờ. Trước
sân trồng bụi hoa nguyệt quế xum xuê, loài hoa mà bà vẫn yêu thích. Bà hít một
hơi rồi nhấn chuông, lòng không dưng hồi hộp kỳ lạ. một người phụ nữ gầy gò khắc
khổ bước ra mở cửa, họ nhìn nhau, sững sờ, ca nước trên tay chủ nhà rơi xuống
vang một tiếng khô khốc.
Họ ngồi trong phòng khách, đã hai mươi phút trôi qua
mà vẫn chưa ai cất nên lời, ngập ngừng bà hỏi một câu khách sáo
– “Hai người
vẫn khỏe chứ?”
– “Tôi vẫn khỏe,
nhưng ông ấy thì…”
Chủ nhà ngập ngừng đưa mắt nhìn vào nhà trong
– “Ông ấy bệnh
à?”
– “Ông ấy đột
quỵ, nằm một chỗ đã năm năm nay rồi!”
– “Vậy ư? Ông
ấy vốn rất khỏe mà. Hai người thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi không nhận ra.”
– “Còn bà vẫn
đẹp như xưa, thậm chí còn đài các hơn rất nhiều, thời gian có vẻ như không làm ảnh
hưởng tới bà mấy. Chắc bà sống rất hạnh phúc?”
– “Hạnh phúc? Nếu tôi thật sự hạnh phúc
liệu hai người có thấy thanh thản hơn không? Hai người cũng đang rất hạnh phúc
cơ mà.”
Bà chủ nhà giật mình trước cái nhìn của vị khách, bà
thu người trong cái ghế, thân hình gầy ốm càng có vẻ teo tóp lại trước vẻ tự
tin và ánh mắt nhiều hàm ý kia. Mất một lúc lâu bà chủ nhà mới lên tiếng
– “Chúng tôi
không hạnh phúc như bà nghĩ đâu. Ngày đó, sau khi bà bỏ đi, chúng tôi đã sống
những ngày thật kinh khủng dưới sự lên án và dè bỉu của những người thân quen.
Chúng tôi có lỗi và phải chịu hình phạt. Nhưng hình phạt lớn nhất, kinh khủng
nhất không phải là cái nhìn của dư luận mà chính là câu nói sau cùng của bà
: “ bán chồng cho bạn với giá năm
trăm triệu!”. Câu nói đó ám ảnh hai chúng tôi đến tận bây giờ.”
– “Tôi không
nghĩ sau việc làm của hai người thì còn có điều gì khiến hai người phải e ngại!”
– “Thật ra mối
quan hệ của chúng tôi chỉ là một phút không kiềm chế mình. Tôi không phải là
thanh minh! Nhưng chúng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đến với nhau, nhất là ông ấy,
ông ấy vẫn rất yêu bà và chưa bao giờ có ý định bỏ bà cả.”
– “Nhưng rốt
cuộc hai người vẫn đến với nhau!”
– “Phải, có lẽ
vì chúng tôi quá cô đơn và cùng chịu chung một nỗi dày vò. Điều đó đã đưa chúng
tôi đến gần nhau hơn, chứ không phải là tình yêu. Chúng tôi sống cùng nhau để động
viên nhau, an ủi nhau, cùng nhau chờ đợi…”
– “Chờ đợi điều
gì?”
– “Sự tha thứ
của bà!”
– “Thật khó
tin!”
– “Phải, có lẽ
bà không tin, nhưng hơn hai mươi năm sống chung chúng tôi trên danh nghĩa luật
pháp vẫn không phải là vợ chồng. Chúng tôi không có giấy hôn thú, ông ấy không
muốn đăng ký kết hôn vì đối với ông ấy bà là người vợ duy nhất! cuộc sống của
chúng tôi thật chẳng dễ dàng. Ông ấy không còn đam mê nghiên cứu, công việc của
tôi cũng gặp khó khăn, có lẽ đó là quả báo. Chúng tôi ở chung một nhà, ăn chung
một mâm cơm, ngủ chung một giường và cùng chung một người để nghĩ đến. Chúng
tôi không dám nhìn vào mắt nhau, không dám ôm nhau ngủ, thậm chí không dám cả
việc có con, tất cả chỉ vì nỗi ân hận và sợ hãi dày vò. Chúng tôi cô đơn và mệt
mỏi, tận cùng, như một cái giá phải trả. Năm năm trước ông ấy đột quỵ, nằm liệt
một chỗ, nói năng cũng trở nên khó khăn, vậy mà ông ấy vẫn luôn gọi tên bà.
Chúng tôi luôn cầu mong một ngày nào đó bà quay về và tha thứ cho chúng tôi.”
Người đàn bà ngồi nghe, lặng người, tâm trí hoang
mang. Lẽ ra bà phải thấy thích thú, hả hê lắm khi chứng kiến cộc sống thương
tâm của hai người đã từng hủy hoại lòng tin yêu trong bà. Vậy mà giờ đây, trước
người đàn bà một thời bà căm hận, bà chỉ thấy một nỗi xót xa không nói nên lời.
– “Bà cho tôi
vào thăm ông ấy!”
Bà không dám tin vào mắt mình nữa, hai mươi năm, hai
mươi năm làm người ta thay đổi đến thế này ư? Nằm bất động trên giường là một
người đàn ông gầy gò, già nua và mỏi mệt. Bà không dám tin đây chính là người
đã từng là chồng mình, đã từng là người đàn ông bà hết mực yêu thương, đã từng
là người đàn ông làm bà đau đớn vì yêu và hận suốt mấy chục năm trời.
– “Ông có nhận
ra ai đây không?”
Đôi mắt người đàn ông nhìn bà thật lâu, cái nhìn ban
đầu vốn lãnh đạm phút chốc trở nên thảng thốt
- “Yến… Yến!…em
Yến, …vợ…vợ anh!”
Người đàn ông lắp bắp, khuôn miệng méo xệch, những
âm từ rời rạc vang lên, vội vã, vui mừng lẫn tủi hổ. Bà nhìn ông, bật khóc. Bà
bước tới, nắm bàn tay giơ ra chờ đợi, bà căm giận ông, nhưng muôn ngàn lần
không muốn ông phải khổ sở thế này. Đôi mắt người đàn ông ầng ậc nước, cái nhìn
dán vào mặt bà như tìm kiếm, van nài, cái nhìn khẩn khoản đầy hy vọng.
- “Đừng…đừng…bán
…anh!”
Bà sửng sờ nhìn ông nghe lòng nghẹn đắng. Trời ơi,
hóa ra câu nói của bà đã ám ảnh ông đến tận bây giờ. Thốt nhiên bà thấy ghê sợ
chính mình, bà thấy mình cũng độc ác, cũng hèn hạ, cũng nhẫn tâm, thậm chí nỗi
đau bà gây ra cho đối phương còn kinh khủng gấp mấy lần. Tại sao, tại sao khi
đó bà lại nói ra câu nói độc địa đó? Phải chăng vì lời nói tàn nhẫn
đó mà chính bản thân bà suốt hai mươi năm vẫn không được một ngày vui vẻ?
– “Tha…tha thứ…cho
anh!”
Ông vẫn lắp bắp nói, ông có lẽ nuốn nói rất nhiều,
phải chi ngày đó bà cho ông một cơ hội lên tiếng, bà đã để cơn giận lôi mình đi
quá xa. Nước mắt ông vẫn ứa ra làm hai người đàn bà nghẹn ngào tức tưởi không
thốt nên lời.
– “Ông ấy vẫn
còn rất yêu bà! Ông ấy và cả tôi nữa đều mong nhận được sự tha thứ từ bà, có vậy
chúng tôi chết mới nhắm mắt được.”
– “Khi tôi
quay về đây là tôi biết mình cần phải làm gì. Bản thân tôi mang nỗi căm hận
trong lòng cũng chưa từng có một ngày được sống yên ổn. Tôi tha thứ cho hai người,
và tôi cũng muốn tha thứ cho chính mình. Chúng ta đều đã già, hãy sống những
ngày còn lại thật vui vẻ. Những hỉ nộ ái ố của cuộc đời đã không còn dành cho
chúng ta nữa rồi.”
Bà quay sang ông, dùng tay lau đi những giọt nước mắt
đang ứa ra trên gương mặt nhăn nhúm vì xúc động của người bà một thời yêu
thương, và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
– “Em đã tha
thứ cho anh từ rất lâu rồi! tha thứ cho cả hai người! anh và cô ấy!”
Người đàn ông gật gật đầu, môi nở một nụ dẫu méo mó
nhưng đầy sức sống, nước mắt vẫn cứ chảy ra, chảy ra không sao ngăn lại.
Người đàn bà rời khỏi căn nhà đơn sơ sau buổi trùng
phùng. Bà chủ nhà bịn rịn tiễn chân, lúc quay vào nhận ra trên bàn một phong bì
trắng. Có một lời nhắn gửi lại: “ Đây là năm trăm triệu ngày xưa bà cho tôi
mượn, tôi xin trả lại đồng thời rút lại lời nói khi đó, tôi không bao giờ bán
chồng cho bạn với giá bao nhiêu đi nữa. Mọi chuyện đã xảy ra xin hai người hãy
quên đi để cả ba chúng ta có thể có những ngày cuối đời thanh thản! thân ái. Bạn
gái thân của bà!!! Phi Yến.”
BẠN SUY NGHĨ GÌ VỀ BÀI VIẾT NÀY?
_ ST _
Xem
thêm : cho
thuê hội trường tại hà nội, cho
thuê phòng hội thảo, cho
thuê phòng họp tại hà nội, cho
thuê hội trường đào tạo, cho
thuê phòng hội nghị tại hà nội, cho
thuê phòng máy tính, cho
thuê hội trường tổ chức sự kiện