GÁI CÓ CÔNG CHỒNG VẪN PHỤ ???
.

Pages

GÁI CÓ CÔNG CHỒNG VẪN PHỤ ???

Tính ta không tiếc tiền mua đồ cho chồng, mua quà cho mẹ hay mẹ chồng, hoặc những người ta quý, nhưng mua cho bản thân lại tiếc đứt ruột gan. Đến một ngày đẹp trời, bỗng nhận ra đã đến lúc ta phải khác chút mới được, phải biết yêu bản thân, ta vẫn hào phóng với những người thân nhưng không ky bo với chính mình nữa.




Có khi thích một cây son vì màu của nó rất hợp, mùi hương của nó làm ta thích, rồi nghĩ tới nghĩ lui và chuồn mau mau ra khỏi đó, dặn lòng “Người ra đi đầu không ngoảnh lại”, dù “Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”. Có khi về tới nhà còn tiếc ngẩn ngơ, ước phải chi không mất tiền mà vẫn có nó. Nhưng đó đã là chuyện của ngày hôm qua rồi, giờ ta đã khác. Ta biết ta phải điều chỉnh, để ta vẫn là ta, nhưng hạnh phúc và hài lòng với bản thân hơn.

Có nhiều phụ nữ cả năm không dám mua cho mình một cái đầm đẹp hay một lọ mỹ phẩm tốt mà sẵn sàng mua sắm cho chồng, cho con. Họ chăm cho chồng quần là áo lượt, để đến khi hắn ta lập phòng nhì phòng ba mới chới với nhận ra mình ngu ngốc khi không biết yêu bản thân. Thật ra, ta vẫn nên lo cho chồng con như thế, chỉ cần thay đổi cách đối xử với chính bản thân là đủ.

Thay vì dồn hết 10 đồng cho chồng, ta hãy cắt lại cho mình phân nửa. Bởi lẽ, trong một nửa ấy, hắn cũng là kẻ thụ hưởng mà. Nếu định dành 10 đồng sắm sửa cho chồng con, có lẽ mỗi phụ nữ nên nghĩ lại và thay vì vậy, dành cho hắn và con 5 đồng thôi, để dành cho ta 5 đồng. Thật ra, trong 5 đồng dành cho nhu cầu của ta, “mang tiếng” là mua cho ta xài chứ ta có “ăn nhậu” được gì đâu. Nếu dùng để mua nước hoa, mỹ phẩm bôi bôi trét trét lên mình mẩy, tay chân, mặt mũi cũng chỉ để cho hắn “hưởng” chứ ta nào có gì.

Còn nếu ta dùng để mua quần áo, giày dép, trang sức… cũng chỉ có hắn được lợi vì được tiếng vợ đẹp, vợ ăn mặc có “gu”, hắn được tiếng thơm và nở mày nở mặt. Nếu ta dùng tiền ấy đi massage, spa, gội đầu thư giãn… cũng chỉ có hắn sướng vì vợ có thân hình chuẩn, tâm hồn thư thái, tâm trạng vui vẻ, thậm chí còn học lỏm được nghề massage để về thực hành cho chồng.

Chung quy lại, phụ nữ hãy biết yêu mình. Đừng chăm chỉ lo cho chồng con hết mức, rồi sau đó để kẻ khác trẻ trung xinh đẹp thay ta khoác tay hắn khi ra đường, để rồi “liếc con mắt bên phải, đảo con mắt bên trái” ngay khi đi bên cạnh hắn là ta, một “hoa hậu” không vương miện nhưng vì bèo nhèo và cũ mèm nên chẳng còn ai nhận ra. Ta có thể, thì đừng để ai làm thay, huống chi có khi hắn còn vui như mở hội khi thấy vợ mình biết yêu quý bản thân, biết làm đẹp. Vì điều đó cho thấy vợ yêu hắn, muốn đẹp trong mắt hắn, muốn hắn thỏa lòng, miễn là đừng thái quá và lạm dụng hay chạy theo nó một cách thiếu đầu óc và suy nghĩ, tin rằng hắn cũng ủng hộ cả 2 tay.

Khi làm ra những món ăn ngon, đừng chăm chỉ gắp hết cho hắn mà hãy biết cùng thưởng thức hoặc nói lời cảm ơn, ỏn ẻn cười tít mắt khi hắn chăm chăm gắp món ngon đầy chén vợ. Bởi suy cho cùng, ta mới là tạo vật nhỏ bé, đáng được yêu thương và che chở. Hắn mới là cây tùng cây bách chứ có phải ta đâu. Ta đừng giành giật cái vị trí “bóng tùng quân” với hắn.

Khi hắn tự nguyện làm việc nhà giúp, hãy nhỏ nhẹ cảm ơn và “đền ơn” bằng những điều dễ thương chứ đừng coi đó là chuyện động trời động đất hay cho điều đó là khủng khiếp lắm. Nói thế không có nghĩa ta không cần thể hiện lòng biết ơn dành cho hắn. Hãy thể hiện, nhưng đừng “làm quá”, chỉ cần vừa đủ để hắn hiểu là vợ yêu quý, tự hào và tri ân lắm. Chỉ cần vừa đủ để hắn hiểu rằng vợ cũng rất tâm lý và tình cảm, cho dù bản thân hắn chỉ coi đó là nhiệm vụ và quyền lợi của một đức ông chồng.


Nhiều phụ nữ chỉ nghĩ đơn giản “gái có công, chồng chẳng phụ”. Điều đó đúng, muôn đời đúng nhưng hãy đừng chỉ biết chăm chăm “có công” với đằng ấy mà hãy để hắn “có công” với mình nữa. Nhiều chị em cứ tự hỏi tại sao khi mình “có công” mà chồng vẫn phụ. Bình tâm suy xét, đây cũng là quy luật tâm lý con người. Khi ta gây dựng một cơ ngơi bằng công lao, mồ hôi nước mắt… khi gặp sóng gió sẽ có khuynh hướng cố gắng giữ chặt và bảo vệ những gì đã cố công xây dựng, đó là vì tiếc công bỏ ra. 
Hãy để người đàn ông cùng bỏ công, cùng biết sẻ chia cảm giác lo sợ và giữ chặt khi thuyền đời chòng chành. Chỉ khi người ta phải bỏ công sức ra để có, để duy trì mới có lý do để giữ nó bên mình mãi mãi.

_ ST _