Đôi khi không có ai lừa dối bạn. Chỉ vì bạn quá ngốc mà thôi…
.

Pages

Đôi khi không có ai lừa dối bạn. Chỉ vì bạn quá ngốc mà thôi…


    
Chúng tôi yêu nhau được một thời gian rồi. Anh ấy vẫn thường xuyên dắt tôi đi chơi cùng bạn bè. Tôi còn tới nhà, ăn cơm cùng với gia đình anh nữa. Mọi thứ có vẻ rất chắc chắn. Có lẽ tôi đang ở trong một mối quan hệ nghiêm túc thực sự.

Nhưng, vẫn có điều gì đó chưa đúng đắn lắm ở đây. Anh chưa bao giờ giới thiệu tôi là bạn gái trước mặt mọi người. Nếu có ai đó hỏi: “Bạn gái hả?”, anh chỉ cười cười, chứ không gật đầu và càng không nói: “Có”

Tôi hỏi anh: “Chúng ta bên nhau đã lâu, sao anh không công khai em với mọi người?”
Anh chau mày: “Thế nào là không công khai? Anh đâu giấu em với ai?”
Tôi nhìn anh, với tất cả sự long lanh rưng rưng bằng ánh mắt: “ Chẳng lẽ anh cố tình không hiểu ý em? Ý em là sao anh không nói em là bạn gái anh? Em có gì không tốt?”
Anh cười, xoa đầu tôi rồi xua tay: “Vớ vẩn!”

Tính tôi rất yếu đuối trong tranh cãi. Tới một lúc nào đó, tôi sẽ dừng lại, bởi không biết phải nói tiếp thế nào cho phải. Thế là, như bao lần tôi hỏi, anh lại cười như tôi đang nói một điều ngốc ngếch. Và thế là tôi lại im lặng, và thấy mình thực sự… rất ngốc.

Mùa xuân thứ hai chúng tôi yêu nhau đã qua. Anh vẫn chưa một lần nói với ai, hay với cả tôi nữa, rằng tôi là bạn gái của anh.
Khi tôi hỏi, anh thường qua quýt: “Tất nhiên là anh yêu em chứ!”
Một lần, vào một ngày, cơm mưa đi qua, đường còn trơn tuột. Anh chở tôi trên xe máy. Chúng tôi vừa đi ăn cơm với bố mẹ và em họ anh mới ở nước ngoài về. Trong bữa ăn, anh giới thiệu tôi: “Đây là bạn anh!”. Em họ anh hỏi lại: “Bạn gái anh hả?”. Anh cười: “Bạn thôi!”

Vì thế mà khi anh chở tôi về trên đường, chúng tôi đã cãi vã. Tôi chưa bao giờ nổi cáu, nhưng hôm đó thì không thể nào chịu nổi nữa: “Bạn thôi? Bạn kiểu gì mà ăn ngủ với nhau, mà nói yêu nhau? Rốt cuộc em là gì của anh?”
Anh nói: “Em có thôi đi không hả? Bạn hay bạn gái có khác gì nhau?”
– "Nếu không khác gì nhau? Tại sao em phải là bạn, chứ không phải bạn gái anh?"
Chúng tôi cứ thế tranh cãi, khi đi qua khúc cua, đường trơn, anh chẳng may mất lái. Xe trượt dài rồi đổ xuống, Người anh quệt xuống đường, một bên má cà thành vệt dài xuống đất. Tay trái vòng ra sau đỡ cho tôi nên cũng bị gẫy.
Tôi may mắn hơn, chỉ trầy xước nhẹ.
Sau đó, chúng tôi nằm trong bệnh viện cấp cứu. Anh hôn mê vài ngày do một số chấn thương nghiêm trọng.

Những ngày đó….
Có một người con gái ngày nào cũng nắm đôi bàn tay anh mà khóc.
Cô ấy không phải là tôi.


Cô ấy đã bay một quãng đường rất xa rất xa để trở về đây, khi biết anh gặp tai nạn này.
Cô ấy là bạn gái anh.
Thế nên, suốt hai năm qua, tôi mới luôn chỉ là… bạn.
Sao bạn bè anh lại đối xử với tôi như con hề? Biết anh có bạn gái mà không ai nói cho tôi biết?
Sao bố mẹ anh đối đãi với tôi như người nhà, không ai nói cho tôi biết rằng anh đã có bạn gái rồi?
Và sao anh cư xử với tôi như thể anh là một thằng tồi như vậy?
Trong mắt tôi, anh đã luôn tốt.
Vậy mà…
Thời gian trôi qua, tôi đã khóc, có rất nhiều nước mắt. Một thời gian dài như vậy, làm trò cười cho ngần đó con người, để rồi tổn thương vẫn là riêng mình tôi thôi.
Và rồi tôi nhớ lại.
Để rồi tôi nhận ra.
Bao năm tháng qua không ai cười nhạo tôi cả.
Chỉ là mọi người đều sáng mắt. Chỉ có tôi mù mờ.
Chỉ là họ cố gắng tỏ ra lịch sự với tôi, đầy ái ngại.
Còn tôi cứ tự nhiên tấu hài, mặc kệ ai
Đôi khi, ai đó không cố ý lừa dối bạn.
Chỉ vì bạn quá ngốc mà thôi.
Một ngày như bao ngày,
Anh nói: “Anh xin lỗi, anh đã cố nói cho em biết. Anh chưa bao giờ nghĩ, chúng ta sẽ tiến xa như thế?”
Gào